Friday, August 6, 2010

ACK Studio photos !!

ACK Studio - Designed by Trác Ngọc Lĩnh
Photos by Anh Nguyễn



Sunday, May 30, 2010

Lại 1 lần vất vả


Hôm thứ Hai tuần trước (24/05/2010) khi bắt chuyến tàu cánh ngầm cuối cùng trong ngày đua về SG để hôm sau bay show Tiger ở ĐN thì tớ bị 1 cú đầy hoang mang.

Sáng đi sớm xuống VTàu, chiều may mắn dàn xếp trót lọt công việc + công tác để đi đủ mấy show tuần rồi, tớ leo lên được tàu cánh ngầm là lả người luôn, mơ màng dù thấy sóng gió bắt đầu mạnh lên...

Vừa đi được 15min, nghĩa là half way giữa Vũng Tàu và cửa biển Cần Giờ, sóng khá mạnh, làm tàu chồm lên chồm xuống như bửa củi...

Rồi rầm 1 phát, nước biển ùa vào như lũ. Mọi người hốt hoảng bật dậy, tớ vớ ngay áo phao, vừa tròng vào vừa quan sát những người ở khoang trên chạy xuống, đồng thời dòm luôn mấy cái cửa nẻo, phòng trường hợp không thể chen chúc ở 2 cái cửa chính.

Tàu vẫn chòng chành rất mạnh.

Trong số đám người ướt sũng chạy xuống có 2 cô khoai Tây, bộ dạng khá bình tĩnh. Còn mấy nhân khoai Lang thì hốt hoảng ra mặt. Tình hình như thế có nghĩa là không nghiêm trọng lắm. Thật ra thì với kinh nghiệm đã từng học lớp thoát hiểm trên biển (Survival at sea) thì tớ không ngại tắm biển, nhưng chỉ tiếc nhất là cái harddisk chứa dữ liệu của công ty, và dĩ nhiên là cả gia tài FX, plugins, soft làm phòng thu mà tớ tích cóp được bấy lâu... Còn máy móc thì thôi, con kiến sao kiện nổi củ khoai :|

Tàu lắc mạnh quá, tớ bắt đầu mệt vì say sóng và tập trung theo dõi tình hình. Cô gái ngồi cạnh run lẩy bậy, mếu máo bấm điện thoại sao đó không được, quay qua xin mượn điện thoại tớ để khóc lóc với ai đó... Mãi sau mới biết là run quá không bấm được, nên sau khi êm êm rồi thì cô í lại móc điện thoại ra sms bình thường.

Tình hình loạn cả lên. Nhiều người la lối đòi quay đầu lại bến. Có vài người say sóng quá chịu không nổi phun tại chỗ. Có bà nọ thì điện thoại cho ai đó, bảo nó đến làm dữ ban quản lý tàu, chửi rủa nhặng xị. Thật ra thì phàm là tàu bè trên biển đều phải nổ máy mà tiến, cắt ngang sóng mà đi, chứ tắt máy dừng thì sóng oánh một hồi là nát bét. Thủy thủ và phục vụ tàu biết nên vẫn bình tĩnh cho t
àu đi, mặc sự sợ hãi của hành khách. Tớ là tớ thấy tình hình ỏm tỏi như thế nên đành thôi, có nói cũng chỉ rối thêm.

Đang hoang mang như thế, thì có tiếng la hốt hoảng: Chập điện!! Cháy!! cháy!! phía cuối tàu. Tớ phắn 2 chân ngay lên ghế nhìn ra sau. Thì ra có cái ổ cắm vớ vẩn cắm cái quạt tường đặt dưới sàn, tàu dốc ra sau nên nước tràn vào bốc khói khét lẹt. Sau đó chính cái ổ cắm đó lại được dùng để kết nối hệ thống bơm nước trong tàu ra ngoài cực kỳ hiện đại (Bilge pump). Tay thủy thủ nhanh trí giật phắt cái ổ ra trước khi nó cháy to.

Cố gắng chịu đựng sóng biển thêm 15min thì tàu vào cửa biển, êm hơn. Mọi người bình tĩnh dần, tớ mon men lên khoang trên chụp hình và tám với mấy ông cũng bà Tám xí xọn làm vài pô ảnh kỷ niệm. Sau đó thì tớ chập chờn thiếp đi một chút cho đến khi về đến bến Bạch Đằng.

Bên mũi phải:

4639315726_cdd904489c.jpg


4638697937_261d4d3e75.jpg


4638692187_93f9f23972.jpg


Bên mũi trái:

4638691823_8370d903f3.jpg


Khoang giữa:


4639300840_bca9115d82.jpg


Đây là hệ thống bơm nước khẩn cấp cực kỳ hiện đại:


4639300334_2057d2252b.jpg


Trong tình huống này, nhiều người khó giữ được bình tĩnh, la ó thủy thủ đoàn mà quên đi sự an toàn cho bản thân mình. Có gì đi nữa thì nên bình tĩnh trang bị cho mình đã. Áo phao, cách ly khỏi nước nếu có chập điện, quan sát lối thoát hiểm v.v...


Trong thời buổi nhà nhà (nhà tàu, nhà xe, nhà ga...) tận dụng kiếm tiền triệt để dư lày thì sống chết đành phó mặc cho cái số. Tuy nhiên nếu có kiến thức cơ bản thì vẫn hơn. Tàu cánh ngầm có 03 hãng, chia nhau thế chân vạc (chứ không phải thế cạnh tranh) chặt chém hành khách. Mấy tàu này vốn là tàu chạy trên sông Volga, nhập lại từ các bác Nga ngố, không bảo trì, dơ bẩn, hay chết máy, chạy ẩu (đã từng cán đứt đôi người đi ghe qua sông). Vui nhất là có 2 bác lớn tuổi, ngồi im thin thít từ đầu đến cuối, sau té ra là lần đầu dưới quê ra Vũng Tàu thăm cháu về, chẳng may gặp hạn ngay đúng chuyến đầu mặt xanh như bẹ chuối, bấu chặt tay ghế mà chịu trận.


Thôi thì thêm 1 lần hú vía, sau này có việc cần (chạy sô chẳng hạn) cũng vẫn phải "qua sông lụy đò".


Chúc mấy bẹn may mắn không gặp chuyện trắc trở như tớ.


Nice day.

Tuesday, March 23, 2010

Wanna have fun with playing music? Get ready to cope with this.

Got a band and painfully keeping it alive among daily shits?

Or

Wanna form a band and have fun?

Read this and think twice :)

I collected from The Compressor blog - not mine. This situation happens all the time. Sad truth.

_____________________________

The Compressor is on a Mission From God

Jake: We’ll put the band back together, do a few gigs, we get some bread. Bang! Five thousand bucks.

Elwood: Yeah, well, getting the band back together might not be that easy.
Jake: What’re you talking about?
Elwood: They split, they all took straight jobs.
Jake: Yeah so you know where they are. You said you were gonna keep in touch with them
Elwood: I got a coupla leads, a few phone numbers, but I mean, how many of them visited or even wrote you huh?
Jake: They’re not the kinda guys who write letters. You were outside, I was inside, you were s’posed to keep in touch with the band. I kept asking you if we were gonna play again.
Elwood: Well, what was I gonna do? Take away you’re only hope? Take away the very thing that kept you going in there? I took the liberty of bullshitting you, okay?
Jake: You lied to me.
Elwood: It wasn’t lies, it was just bullshit.

Occasionally, the Compressor will strap on a guitar and take a trip down memory lane. The band had originally existed in the 80’s but split up due to musical differences….the audience wanted to hear different music than ours! We had a few moments of glory, but generally we were crap…it was the gear you see…..

Recently, over a pint in a pub…and before I took up residence at Compressor Towers, we decided to reform the band. It wasn’t so much a mission from God…more of a mid life crisis combined with un-finished business. We had over the 20 years or so, done OK, which made it possible to acquire some relatively decent gear. However, as I started to spend the cash, it became apparent to me how much you needed to spend! And we were only a 3 piece!

A Mackie PA, a little 1604 desk, some in ear monitors, some SM58’s, some stands, a couple of guitars, some amps, a drum kit…more mics for the drum kit, some pedals, miles of cables and of course the obligatory sign! Oh and the lights and smoke machine and portable stage!

Then we began practising…so we needed a room….which cost even more money. Then the location we had a designated for our comeback gig demanded a cd demo in case we were crap….so I bought a small Pro Tools rig, an AD converter and started tracking the band. We lived quite a long way from each other…and we had jobs. Which meant it was weekends only….which meant wives and kids in tow…at mine as I had now converted my garage into a small studio with practise room and small control room. Wives and kids need looking after, which fell to her-in as I was busy in the studio.

Now how can I put this….the wives of the other two band members hadn’t quite grasped the magnitude of this event….it was rapidly becoming the biggest comeback since Lazarus…or Elvis. In their eyes, in terms of good ideas…it was right up there with ‘I know a short cut’ said by the Captain of the Titanic.

Which meant that after about 20 minutes of practising the wives and kids would come and see what was going on. Which meant that we would stop practising….and then it was lunch time. Over a few months we weren’t getting any better, so we started to extend the visits into sleep-overs to allow us more time in the studio….

Does anyone reading this have children? What is that all about? It took my mates an hour to unload the car just to stay a night….travel cots…bags…sterilizers….he even had a plastic duck that was a night-lite AND a tape recorder: ‘she won’t get to sleep unless she has ‘hush little baby’ playing’….this had become a nightmare.

We now had 8 extra every other Saturday night staying over…and being fed…and torching my house. Now I’m not tight, but you would think that an occasional bunch of flowers…a bottle of wine…a box of chocolates could be shoved under my wife’s nose as a thank you? Er….no….zero, blank, nought, nothing….which starts to grate. In fact it soon dawned on me that this had become MY band…MY idea…and they were doing me a favour by coming to practise!!!! Therefore, I should entertain them…and pay for everything… and the missus was getting highly pissed off…there is only so much…’Little Tommy…show Mrs Compressor what else you can do…’ a woman can take.

Meanwhile, back in the studio, I of course needed more plug-ins and outboard to make our brief recordings sound better…and a full HD system, and better monitors. A genius needs his equipment. They would track for a couple of hours, leaving me to comp and mix over the next two weeks, whilst working of course. The idea over a pint had become a second job. Anyway, the cd got made, the pub said yes and we booked the date.

Gig day….and we went to set up…having hired a van and an engineer…which fell to me of course as the other two band members couldn’t wire a mic! Sound check and we were away. The gig of course was amazing…it would have to be….and 250 people came to a pub that normally holds 15. The Landlord not only made a years revenue in one night (and that’s true!) he was so grateful he named his daughter after me….I know Compressor Jones doesn’t work does it.

The next day, after all of the clearing up, loading the van and getting everything back home, we sat and had a post-mortem.

‘Do you think we could go on tour?’ said the bass player. I actually choked. ‘You can’t even stay at my house without 3 sherpas and a caravan as long as this road. Your wife can’t give you more than 5 minutes without showing you what little f$@king Tommy has done in his potty! How the f**k are you going to go on tour you toss pot? And you..(I said to the drummer) you can’t even play. You haven’t bought me a drink in 6 months…instead you come to my house, eat my food, drink my wine, soil my sheets…stink out my bog with your smelly poohs…and don’t even say thank you. F*@k off the pair of you and take your spacco wives with you.’

So that was the end of the band…I had lost the plot…and had in the process lost the band.

Compressor’s thought for the week: anyone thinking of starting a band, think carefully.

Make sure you live near each other

Make sure everyone understands the commitment

Make sure you have the support of your partners

Make it an equal affair

Otherwise, one of you will have so much gear left…they’ll have to start a studio…which I did!

TTFN

The Compressor