Hôm thứ Hai tuần trước (24/05/2010) khi bắt chuyến tàu cánh ngầm cuối cùng trong ngày đua về SG để hôm sau bay show Tiger ở ĐN thì tớ bị 1 cú đầy hoang mang.
Sáng đi sớm xuống VTàu, chiều may mắn dàn xếp trót lọt công việc + công tác để đi đủ mấy show tuần rồi, tớ leo lên được tàu cánh ngầm là lả người luôn, mơ màng dù thấy sóng gió bắt đầu mạnh lên...
Vừa đi được 15min, nghĩa là half way giữa Vũng Tàu và cửa biển Cần Giờ, sóng khá mạnh, làm tàu chồm lên chồm xuống như bửa củi...
Rồi rầm 1 phát, nước biển ùa vào như lũ. Mọi người hốt hoảng bật dậy, tớ vớ ngay áo phao, vừa tròng vào vừa quan sát những người ở khoang trên chạy xuống, đồng thời dòm luôn mấy cái cửa nẻo, phòng trường hợp không thể chen chúc ở 2 cái cửa chính.
Tàu vẫn chòng chành rất mạnh.
Trong số đám người ướt sũng chạy xuống có 2 cô khoai Tây, bộ dạng khá bình tĩnh. Còn mấy nhân khoai Lang thì hốt hoảng ra mặt. Tình hình như thế có nghĩa là không nghiêm trọng lắm. Thật ra thì với kinh nghiệm đã từng học lớp thoát hiểm trên biển (Survival at sea) thì tớ không ngại tắm biển, nhưng chỉ tiếc nhất là cái harddisk chứa dữ liệu của công ty, và dĩ nhiên là cả gia tài FX, plugins, soft làm phòng thu mà tớ tích cóp được bấy lâu... Còn máy móc thì thôi, con kiến sao kiện nổi củ khoai :|
Tàu lắc mạnh quá, tớ bắt đầu mệt vì say sóng và tập trung theo dõi tình hình. Cô gái ngồi cạnh run lẩy bậy, mếu máo bấm điện thoại sao đó không được, quay qua xin mượn điện thoại tớ để khóc lóc với ai đó... Mãi sau mới biết là run quá không bấm được, nên sau khi êm êm rồi thì cô í lại móc điện thoại ra sms bình thường.
Tình hình loạn cả lên. Nhiều người la lối đòi quay đầu lại bến. Có vài người say sóng quá chịu không nổi phun tại chỗ. Có bà nọ thì điện thoại cho ai đó, bảo nó đến làm dữ ban quản lý tàu, chửi rủa nhặng xị. Thật ra thì phàm là tàu bè trên biển đều phải nổ máy mà tiến, cắt ngang sóng mà đi, chứ tắt máy dừng thì sóng oánh một hồi là nát bét. Thủy thủ và phục vụ tàu biết nên vẫn bình tĩnh cho t
àu đi, mặc sự sợ hãi của hành khách. Tớ là tớ thấy tình hình ỏm tỏi như thế nên đành thôi, có nói cũng chỉ rối thêm.
Đang hoang mang như thế, thì có tiếng la hốt hoảng: Chập điện!! Cháy!! cháy!! phía cuối tàu. Tớ phắn 2 chân ngay lên ghế nhìn ra sau. Thì ra có cái ổ cắm vớ vẩn cắm cái quạt tường đặt dưới sàn, tàu dốc ra sau nên nước tràn vào bốc khói khét lẹt. Sau đó chính cái ổ cắm đó lại được dùng để kết nối hệ thống bơm nước trong tàu ra ngoài cực kỳ hiện đại (Bilge pump). Tay thủy thủ nhanh trí giật phắt cái ổ ra trước khi nó cháy to.
Cố gắng chịu đựng sóng biển thêm 15min thì tàu vào cửa biển, êm hơn. Mọi người bình tĩnh dần, tớ mon men lên khoang trên chụp hình và tám với mấy ông cũng bà Tám xí xọn làm vài pô ảnh kỷ niệm. Sau đó thì tớ chập chờn thiếp đi một chút cho đến khi về đến bến Bạch Đằng.
Bên mũi phải:
Bên mũi trái:
Khoang giữa:
Đây là hệ thống bơm nước khẩn cấp cực kỳ hiện đại:
Trong tình huống này, nhiều người khó giữ được bình tĩnh, la ó thủy thủ đoàn mà quên đi sự an toàn cho bản thân mình. Có gì đi nữa thì nên bình tĩnh trang bị cho mình đã. Áo phao, cách ly khỏi nước nếu có chập điện, quan sát lối thoát hiểm v.v...
Trong thời buổi nhà nhà (nhà tàu, nhà xe, nhà ga...) tận dụng kiếm tiền triệt để dư lày thì sống chết đành phó mặc cho cái số. Tuy nhiên nếu có kiến thức cơ bản thì vẫn hơn. Tàu cánh ngầm có 03 hãng, chia nhau thế chân vạc (chứ không phải thế cạnh tranh) chặt chém hành khách. Mấy tàu này vốn là tàu chạy trên sông Volga, nhập lại từ các bác Nga ngố, không bảo trì, dơ bẩn, hay chết máy, chạy ẩu (đã từng cán đứt đôi người đi ghe qua sông). Vui nhất là có 2 bác lớn tuổi, ngồi im thin thít từ đầu đến cuối, sau té ra là lần đầu dưới quê ra Vũng Tàu thăm cháu về, chẳng may gặp hạn ngay đúng chuyến đầu mặt xanh như bẹ chuối, bấu chặt tay ghế mà chịu trận.
Thôi thì thêm 1 lần hú vía, sau này có việc cần (chạy sô chẳng hạn) cũng vẫn phải "qua sông lụy đò".
Chúc mấy bẹn may mắn không gặp chuyện trắc trở như tớ.
Nice day.